Thursday, December 15, 2022

Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long HQ 802 Những Ngày Cuối Trên Biển Ðông - Phần 2

Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long
HQ 802 Những Ngày Cuối Trên Biển Ðông - Phần 2
Khoảng 9:00 giờ tối (27/3/75), tôi gặp lại toán chiến đĩnh tăng phái của Hải Ðội 1 Zuyên Phòng, 8 hải lý ngoài cửa Chu Lai. Tôi ngừng lại, thả neo để tiếp tế nhiên liệu cho họ. Sĩ quan trưởng toán báo cáo với tôi:
“… Khi 8 quân vận đĩnh LCM tới nơi, vào khoảng 7:45 giờ chiều (27/ 3/75), chúng tôi được lệnh yểm trợ cho họ vào Chu Lai đón hai tiểu đoàn của Sư đoàn 2 còn sót lại khi sáng. Nhưng vào không nổi. Tụi nó đã phục sẵn ngay eo đất cả hai bên bờ. Khi chúng tôi vừa trờ tới, tụi nó bắn xối xả vào chúng tôi. Một Quân vận đĩnh LCM trúng đạn, bốc cháy. Vì thế tôi ra lệnh rút, lình bình chờ lệnh Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải. Sau đó họ chỉ thị cho chúng tôi rút về Ðà Nẵng…”
Tiếp tế nhiên liệu cho toán chiến đĩnh xong, HQ-802 khởi hành đi Ðà Nẵng. Biển từ Chu Lai về Ðà Nẵng tương đối dễ đi, khá sâu, không có đá ngầm, nên tôi trao quyền chỉ huy cho sĩ quan đương phiên sau khi đã trao cho ông bản tiêu lệnh hải hành và tiêu lệnh hành quân. Tôi xuống phòng riêng. Nhà bếp mang lên cho tôi môt ly sữa đá. Tôi uống một hơi cạn ly.
– Hạm trưởng dùng cơm? Hơn một ngày rồi hạm trưởng chưa ăn gì hết trơn.
– Tôi mệt quá, chắc ăn không vô. Pha sẵn cho tôi một ly sữa nữa để uống khi tỉnh giấc.
– Anh L. đã pha đầy một bình thủy.
– Hạm trưởng, hồi nãy, ban tác-chiến-đổ-bộ bắt được hai thằng Việt cộng. Quản nội trưởng tình cờ đến sau lưng chúng và nghe hai đứa nó nói tiếng Bắc giọng rất kỳ khôi, nên sanh nghi. Ông gọi Hạ sĩ Q. đến giúp ổng tiếp phát cháo cho lính quá giang. Khi Q. tới bên, ổng ra hiệu cho Q., rồi hai người cùng ra chiêu thái cực đạo một lượt, hạ cả hai thằng. Khám trong người và bao vải của chúng thấy có nhiều bê-ta. Lính bộ binh liền nhào tới đấm đá chúng túi bụi, rồi hè nhau khiêng cả hai liệng xưống biển. Trung úy trưởng ban tác-chiến-đổ-bộ cản không kịp.
– Anh mời Trung úy B và ông Quản nội trrưởng lên gặp tôi.
Ngay lúc đó Trung úy B., Thiếu úy H., Chuẩu uý T. và Quản nội trưởng cùng bước vào. Tôi mời cả bốn ông cùng ngồi vào bàn với tôi.
– Ông Quản và ban tác-chiến hành động rất khá. Chuyện đã qua rồi thì cho nó qua luôn. Nhưng tôi phải nhắc các ông điều này: Dù trong hoàn cảnh nào, mình vẫn phải thi hành quy ước Genève về vấn đề tù binh. Hơn thế nữa, nhân đạo cũng không bao giờ cho phép mình giết người. Nên nhớ, hai anh đó cũng có cha-mẹ, vợ-con, anh-chị-em như mình. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân. Mình không muốn người khác xử tệ với mình, thì mình cũng đừng xử tệ với người ta.
– Thưa Hạm trưởng, anh-em bộ binh đông qúa, chúng tôi không cản nổi họ.
– Tôi hiểu tình thế đó. Thôi mình bỏ qua chuyện này.
– Cám ơn Hạm trưởng.
Bài học rút từ kinh nghiệm vừa qua là vấn đề an ninh của chiến hạm phải được chú trọng nhiều hơn. Vì thế, tôi sẽ chỉ thị cho Thiếu tá K. biệt phái 30 đoàn viên cho ban tác-chiến- đổ-bộ…
– Thưa Hạm trưởng, vấn đề nuôi ăn lính Bộ Binh và dân…
– Các ông cứ việc xuất gạo nuôi lính và dân quá giang. Tôi không trách cứ các ông về quyết định của các ông chiều nay. Việc các ông dã làm hoàn toàn đúng. Ðáng lẽ tôi đã phải nghĩ đến việc nuôi ăn binh sĩ và dân qúa giang. Nhưng các ông đã nghĩ đến chuyện này hộ tôi. Tôi cám ơn các ông. Các ông đã tránh cho tôi khỏi phải đối phó với tình trạng căng thẳng như đã xảy ra trên HQ-404 chiều hôm qua. Sự việc đó đã xảy đến, có lẽ, môt phần vì lính và vợ con họ đói, nên họ đã trở nên phẫn chí, mất hết sáng suốt, khiến đưa đến hành động điên rồ.
– Thưa Hạm trưởng, cũng may là trước Tết, Hạm đội khi không lại chuyển ra gởi mình giữ dùm hơn 3000 bao gạo loại 100 kílô.
– Hạm Ðội gửi số gạo đó cho mình giữ để cấp phát cho các chiến hạm phân tán tại Vũng Tàu. Vì vậy, Hạm Ðội đã la Trời khi mấy ông lớn đầu rỗng ở Bộ Tư Lệnh Hải Quân Khối Hành Quân và Hành Quân Biển ra lệnh cho HQ-802 khởi hành khẩn cấp đi Phú Quốc hồi tháng trước để tham dự vào một công tác trời-ơi-đất-hỡi — ngăn chặn vài chục chiếc ghe buôn lậu — một công tác mà Tiền Doanh Yểm Trợ An Thới dư sức làm. HQ-802 đến thì Tiền Doanh Yểm Trợ An Thới ngồi chơi xơi nước. Thật là phí phạm! Nhất là khi tình hình quân sự đang trở nên một ngày một khẩn trương hơn. Mãy ông ấy làm như vậy không phải là vì khùng đâu, nhưng là để lấy điểm đặng lên Tướng, lên Ðề Ðốc. Chính các ông đã thấy đó: Cả một bày nhân viên cao cấp các Bộ trong Chính phủ lên nằm trên HQ-802…
– Chừng nào vụ này mới xong, Hạm trưởng?
– Tôi cũng mù tịt. Tôi nghĩ mình sẽ mất luôn Quân Khu I. Vấn đề là thượng cấp của mình — Từ Tổng Tư Lệnh trở xuống cấp Tổng Tham Mưu, đến cấp Quân khu, cấp Sư đoàn — không dự trù trước một kế hoạch triệt thoái nào hết. Lửa bốc ngùn ngụt ở khắp nơi rồi mới tìm xô, xách nước chữa lửa.
– Hành quân lui binh thủy bộ đâu có dễ ợt như kiểu anh ủi chỗ này để bốc lính, anh đến chỗ kia để lấy chiến cụ. Ðiều kiện thời tiết, địa thế đáy biển, và thủy triều tại những nơi các chiến hạm ủi vào để đón quân và di chuyển chiến cụ chẳng hề được quan tâm. Các phương tiện thiết yếu để trợ giúp cho bất cứ cuộc triệt binh thủy bộ nào như cầu nổi (pontoon cauways), và các chiến đĩnh loại hải vận (LCU), quân vận (LCM), v.v., cũng chẳng hề được dự trù…
– Quân lệnh lại bất nhất. Lúc thế này, lúc thế khác. Khuya ra lệnh tử thủ, sáng ra lệnh triệt thoái, trưa lại ban lệnh tử thủ. Quân lệnh lăng nhăng như thế làm cho tướng biên khu điên đầu, đại quân rối loạn.
– Cuộc triệt binh này đang thất bại thê thảm. Có lẽ sẽ còn tệ hơn vụ đường số 7 của Quân Ðoàn II . Theo dõi trên hệ thống truyền tin, tôi biết cuộc lui binh ở Vùng Bắc, ở Thuận An, thất bại hoàn toàn. Hải Quân chỉ mới đón được một phần nhỏ Thủy Quân Lục Chiến (TQLC) thuộc Lữ Ðoàn 258. Sư Ðoàn 1 tan rã, Sư Ðoàn 3 chỉ chạy được 1 trung đoàn về Hội An. Hải Quân bị thiệt hại nhẹ. Mãy ông Không Quân đui, khi không vác bom ra dội lên các chiến hạm. HQ-13 bị loại ra khỏi vòng chiến, hơn 20 lính mình chết, chưa kể số bị thương. Ðó chính là hậu quả của sụ thiếu thiết kế, trù hoạch và phối hợp giữa 3 quân chủng Hải-Lục-Không Quân Một. Tổng Tư Lệnh ngồi trong Dinh Ðộc Lập: Thủ. Rút. Thủ. Các tướng biên khu thi hành không kịp trỏ tay, chẳng có được một ngày để trù hoạch…
– Một số Hải vận đĩnh LCU bị bắn cháy khi vô bờ đón quân vì Bộ Binh rối loạn, không có thời giờ tổ chức thành phần cản hậu, nên địch tiến sát tới bãi tập trung quân, tấn công. Khu tập trung quân vì thế trở nên hỗn loạn, đẫm máu. Quân ta quay ra đánh giết nhau vì tranh lấn lên tàu. Ðó là hậu quả của lệnh liếc tùy hứng, bất nhất, bất trí của Tổng Tư Lệnh.
– Qúy vị Ðô Ðốc của mình đâu, sao không thấy lên tiếng, Hạm trưởng? Thủy bộ là việc của Hải quân mình chớ.
– Trong cuộc chiến này, Hải Quân chưa bao giờ được dành cho một chỗ đứng thích hợp. Hải Quân bị buộc đứng ở vị trí thứ yếu, nên không ai cho dự vào những quyết định lớn…
– Tôi thấy kỳ cục quá chừng. Tụi nó chưa thấy đâu mà mình đã lo cuốn gói chạy dài. Xô lấn, dẫm đạp lên nhau mà chạy.
– Chắc Mỹ nó bỏ mình, Hạm trưởng.
– Chắc vậy. Tiền lương của mình, súng đạn của mình là do Mỹ cấp. Tháng trước Quốc Hội Mỹ bỏ phiếu cắt giảm viện trợ đến tận xương. Không lương, không chiến cụ, mình không thể cầm cự lâu dài được.
– Mấy ông tướng của mình cũng không mấy khá. Mãy ổng giỏi kèn cựa nhau hơn là giỏi điều binh.
– Cứ để nguyên cho ông già Diệm mà lại khá hơn, Hạm trưởng.
– Tôi cũng nghĩ như vậy. Gia đình ông Diệm hơi quan liêu, độc đoán, nhưng tất nhiên là khá hơn mấy ông tướng của mình nhiều về đạo đức, kiến thức và kinh nghiệm chính trị. Nhưng những ông Mỹ xấu xí (The ugly Americans), vì một nhu cầu chiến lược toàn cầu nào đó (geopolitical goals) đã quyết định loại ông Diệm thì mình đành phải vuốt bụng cam chịu. Ðó là nỗi nhục nhược tiểu, hậu qủa của chính sách bế-quan-tỏa-cảng của Vua Tự Ðức và triều đình Huế hồi hậu bán Thế kỷ 19.
– Tôi chẳng trách Trời, mà cũng chẳng trách đất, Hạm trưởng. Nhưng tôi trách mấy ông thày chùa ở Huế. Các ổng tu chưa thành quả phúc. Quả tu của mấy ổng còn chua loè, nên mọi chuyện mới lộn tùng phèo như vầy. Quốc sư Vạn Hạnh thì được, nhưng Quốc sư Trí Quang thì hư bột hư đường ráo trọi. Tôi nghe nói Sư Trí Quang là nhân viên nhị trùng của CIA và cộng sản (?)…
– Tôi không rõ điều đó.
– Thôi mình để Hạm trưởng nghỉ. Xin phép Hạm trưởng.
– Các ông cũng nghỉ đi. Những ngày tới mình sẽ còn mệt đừ.
Tôi tựa đầu vào lưng ghế bành và thiếp dần đi, rồi trôi vào một giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị. Trong cơn mê tôi thấy sân chính phía mũi của HQ-802 nổ tung, chiếc cần trục to lớn đổ nghiêng. Lính tráng và dân chúng nằm chết la liệt. Tiếng kêu khóc thê lương, rền rỉ khiến tôi choàng tỉnh trong cơn choáng váng, mồ hôi rịn ra đày trán.
Tôi ngồi rất lâu trong tư thế lúc ngủ và suy nghĩ miên man. Giấc mơ dữ chăc hẳn là phản ảnh của niềm ưu tư do câu chuyện về vụ hai đặc công cộng sản bị bắt trên tàu hồi sẩm tối… Chuông điện thoại réo gọi dục dã.
– Thưa Hạm trưởng, thẩm quyền Vùng 1 Zuyên Hải cần gặp Hạm trưởng gấp trên máy.
– Trả lời cho họ biết là tôi lên ngay.
Tôi lao ra hành lang dẫn lên đài chỉ huy, đụng mạnh vào người thủy thủ L., khiến ly sữa trong tay anh rơi xuống nền tàu, vỡ toang. Bất kể sự việc vừa xảy ra, tôi tiếp tục hối hả chạy. Khi tôi lên đến đài chỉ huy, sĩ quan đương phiên trao ống liên hợp cho tôi. Tôi gọi Bộ Tư Lện Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải.
– Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải, đây HQ-802.
– Charlie đó hả?
– Tôi đây, thẩm quyền.
– Sư Ðoàn 2 tụng các ông nhiều lắm. Bravo Zulu. Ở phía Bắc tệ quá. Bung hết.
– Tôi đã biết — nghe lén trên vô tuyến.
– Có việc mới cho ông đây: HQ-802 sẽ được dùng làm Command Post (trung tâm hành quân) di động của Bộ Tư Tệnh Quân Ðoàn I . Ông cho chuẩn bị Trung Tâm Hành Quân, xem xét lại hệ thống máy truyền tin, kể cả télétype (máy viễn ấn tự có thể nhận các điện văn mà không cần nhân viên vô tuyến). Chuẩn bị bãi đáp trực thăng. Cắt đặt một détachement (phân đội) để thường trực canh gác và giữ an ninh bãi đáp. Ông có gì thắc mắc không?
– Tất cả đều sẵn sàng. Trung Tâm Hành Quân mới được thiết lập tháng trước khi HQ-802 công tác ở Phú Quốc. Nhưng HQ-802 là Cơ-xưởng-hạm, không phải là Dương-vận-hạm, nên không có cửa đổ bộ, không có hầm chiến xa, không có bãi đáp trực thăng. Sân chính thiết trí nhiều cần trục cỡ lớn, loại 200 tấn; ngoài ra, ở phía sau còn phòng máy điện và máy cất nước ngọt. Vì thế, không còn chỗ nào cho trực thăng đáp xuống cả.
– Sao mấy ông lớn Hạm Ðội nói HQ-802 có bãi đáp lớn?
– Thẩm quyền số 1 hiện tại của tôi là xếp lớn Hạm Ðội đầu tiên biết rành rẽ về tất cả các chiến hạm, từ máy móc đến các đặc tính vận chuyển của từng tàu một. Chắc chắn là ổng không nói tầm xàm như vậy. Hẳn thẩm quyền đã tiếp xúc với một ông mỏ trắng (blanc bec, tay mơ) nào đó…
– Ðể tôi xét lại vụ này. Tạm zứt.
– Tạm zứt, thẩm quyền.
Tôi vừa trao ống liên hợp cho vô tuyến viên, thì ở một nơi nào đó đã vọng lại một giọng nói khá quen thuộc.
– HQ-802, Ðây Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương.
– HQ-802 nghe, thẩm quyền.
– Anh sang tần số di chuyển của tôi.
– Nhận rõ, thẩm quyền. Tôi qua ngay…
– Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương, đây HQ-802.
– HQ-802, đây Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương. Ông để tôi can thiệp vụ vừa rồi. Mấy ông của mình trên đó tầm bậy hết trơn. Tổng Quản Trị bổ nhiệm nhì nhằng hết sức… Ở mạn Nam của các ông khá lắm.
– Cám ơn thẩm quyền. HQ-802 hiện có nhiều lính và dân quá giang. Bị bỏ đói họ sẽ nổi loạn như đã xảy ra trên HQ-404 chiều hôm qua. Vì vậy, tôi đã quyết định mở kho gạo do Hạm Ðội gởi để lấy lương thực nuôi thành phần quá giang.
– Tôi đồng ý. Trong hoàn cảnh khẩn trương này, các ông được toàn quyền biến báo. Ðắn đo quá, thủ kỹ quá, như mấy ông trên ở đây sẽ hỏng hết việc, sẽ thất bại. Tướng ở chiến trường đâu cần vương lệnh. Cứ việc tiền-trảm-hậu-tấu, chém-trước-trình-sau. Ðó là nguyên tắc hành động. Cháy nhà ra mặt chuột. Lăn vào vụ này tôi mới rõ những lời đồn (về mấy ổng) chỉ là những lời bịa đặt của mấy tay bợ đỡ nhằm kiếm chức tước. Nản lắm ! Ðể tôi can thiệp về vụ vừa rồi của HQ-802.
– Zứt.
– Zứt, thẩm quyền.
Tôi ngồi chống hai khuỷu tay vào đai sắt đài chỉ huy, nhìn vào khoảng không mờ đục. Nước biển xao động, loang loáng ánh lân tinh. Tâm tình tôi sải cánh bay về một miền xa xôi, về Sàigòn. Cảnh nhớ nhung phủ lấy những người thân thương, mơn trớn đứa con trai mới sinh chưa đầy ba tháng. Tôi nhắm mắt, thầm nghĩ: Chiến tranh mang lại những mất mát ngay cả cho những đứa trẻ.
Cuộc chiến dai dẳng này đã tước đoạt của tôi nhiều thứ. Liệu nó có sẽ tước đoạt luôn tuổi ngọc của các con tôi không? Ðứa con gái 2 tuổi của tôi đã ấm ức nói lên phần thiệt thòi của nó vào sáng ngày mồng 4 Tết Ất Mão khi tôi rời nhà để đi Vũng tàu: “Bố đừng đa..a..y (đi). Con không cho Bố đay (đi) đâ..â..â..âu.” Nhưng tôi phải đi. Cuộc chiến buộc tôi phải đi. Và tôi đã ra đi với tâm hồn rời rã, mang theo những mảnh vụn buồn bã của con gái tôi.
Sáu giờ ba mươi (6:30 giờ) sáng ngày 28 tháng 3, 1975, HQ-802 vượt qua mũi Sơn Chà. Tôi đổi đường và dẫn tàu vào Vịnh Hàn. Trên mặt radar hiện ra chi chít những hồi ba (echo) lớn. Ðiều dó báo cho biết có rất nhiều chiến hạm đang neo hoặc lình bình (hải hành tại chỗ, thả trôi) trong đó. Chiến hạm nào cũng ở trong tình trạng darken-ship (tắt hết đèn).
Vì không biết rõ hiện trạng trong vịnh, hơn nữa, trời chưa sáng và mưa phùn giăng tỏa, tôi phải lái HQ-802 ra khơi, bên ngoài vịnh. Tôi báo cáo vị trí lên Bộ Tư Lệnh Vùng 1 Zuyên Hải. Thẩm quyền ở đó chỉ thị cho tôi neo tàu, chờ lệnh.
Khoảng 8:10 giờ sáng (28/ 3/ 75), khi tôi đang sao chép lại tất cả những gì đã ghi nhận vào sổ hành quân từ ngày nhận lệnh khởi hành đi Phú Quốc cho đến lúc này, bỗng có một người nào đó lên tiếng hỏi khiến tôi giật mình.
– Làm gì mà ghi chép kỹ lưỡng thế?
Tôi quay lại nhìn và nhận ra Trung tá LTP. Tôi rời ghế Hạm trưởng, chào và bắt tay ông. Ðã từ lâu lắm tôi không có dịp gặp ông — có lê từ hồi tháng 11, 1966. Khi đó ông đang theo học tại Naval Post Graduate School ơ Monterey, California, và tôi đến Mỹ lãnh Hộ Tống Hạm Ngọc Hồi, HQ-12. Trong dịp đó ông LTP xuống thăm chúng tôi tại Hải Quân Công Xưởng San Diego.
– Ðời thường đổi trắng thay đen. Thời buổi này mà không ghi chép kỹ lưỡng, thì rất có thể sẽ cầm tinh bị gậy, xách bị ra tòa quân sự lãnh án lao-công-chiến-trường thế cho thượng cấp. Nhưng tại sao ông lại ở đây? Ông không biết đây đang là chỗ dầu sôi lửa bỏng hay sao?
– Ở Hạm Ðội ra cùng với xếp lớn.
– Ông ở Hạm Ðội mà tôi không hay sao? Tôi rời Quân Khu 4 vì đụng nặng. Ðang bơ vơ thì xếp lớn gọi, bảo xuống lấy HQ-07. Vừa chủ toạ lễ bàn giao xong là xếp đuổi đi Trường Sa. Từ đó tôi đành phải làm con ngựa biển, sải đường Vũng Tàu-Trường Sa-Ðà Nẵng-Cam Ranh-Vũng Tàu miết. Về Vũng Tàu nghỉ được dăm ngày thì “Ðường Trường Sa xếp nhớn không cho về nhà”. Mỗi lần muốn về thăm nhà, lại phải trực tiếp xin phép xếp lớn. Xếp lớn lại rất keo kiệt về vấn đề phép tắc. Vì thế không mấy khi ghé Hạm Ðội, nên không biết Ất-Giáp gì ở trên đó cả. Tháng 10 năm ngoái (10/74) xếp bảo bỏ con Ngựa Biển HQ-07 để lấy con Trâu Nước HQ-802 này, thay thế ông PC. Thế là tôi được đi nghỉ mát dài hạn tại Cấp (Vũng Tàu). Còn ông giữ chức gì ở Hạm Ðội?
– Hải Ðội II.
– A! Thế ông là “xếp nhỏ” của tôi. Rất tiếc, đến bây giờ tôi mới được biết. Xin mời ông xuống phòng tôi nghỉ ngơi.
Chúng tôi đang xuống cầu thang thì bị Bộ Tư Lệnh Hải QuânV ùng 1 Zuyên Hải gọi ngược lên đài chỉ huy.
– HQ-802, đây Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải. Có công tác mới đây.
– HQ-802 sẵn sàng.
– HQ-802 vào mũi Isabelle đón Lữ Ðoàn 258 TQLC. Càng nhanh càng tốt.
– Tôi chỉ có hai tiểu đĩnh (LCVP, Landing Craft Vehicle, Personnel), nên không thể thực hiện nhanh chóng việc đón binh sĩ lên tàu. Nếu chậm trễ, có thể sẽ bị địch phát hiện và tấn công bằng pháo. Thỉnh cầu tăng phái mười tiểu đĩnh (landing crafts) và yểm trợ hải pháo.
– TQLC đã có ghe chài đầy đủ cả rồi. Sẽ có hải pháo. Hộ Tống Hạm HQ-230 và 2 Tuần Duyên Hạm PGM sẽ yểm trợ anh.
– HQ-802 nhận rõ.
– Zứt.
Tôi cho rằng sau khi đã phải trải qua những thử thách cam go trong hai tuần lễ, binh sĩ TQLC có thể đã và đang có những ẩn ức, những dồn nén tâm-sinh-lý nguy hiểm. Vì vậy, để tránh những điều bất hạnh có thể xảy đến, tôi ra lệnh cho ban tác chiến dồn hết lính và dân quá giang ra sau lái; phụ nữ và trẻ em được đưa xuống khu cơ xưởng sau khi các mạch điện dẫn vào các máy trang bị trong đó đã được tháo gỡ. Công tác này tiêu phí khá nhiều thời giờ quý báu và cần thiết cho cuộc rút binh khẩn cấp. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Mười hai giờ (12:00 giờ trưa, 28/3/75) HQ-802 tiến vào Mủi Isabelle. Khi tới nơi, tôi lái tàu vào sát ghềnh đá như đã được yêu cầu. Từ các bãi lài, binh sĩ hối hả ra tàu bằng ghe máy trưng dụng của dân và trèo lên tàu bằng lưới đổ bộ đã được ban tác-chiến-đổ-bộ của chiến hạm treo dọc hai bên lườn tàu. Trong khi binh sĩ lên tàu, ban tiếp-vận chiến hạm khiêng tới cho họ những xô cơm đày ứ và nước lã. Binh sĩ TQLC tập họp trong vòng trật tự trên sân chính, đằng trước mũi tàu, theo từng đơn vị… Tôi lên máy truyền thông (intercom) chào mừng họ và yêu cầu họ tiết kiệm lương thực kể cả lương khô vì cuộc hành quân có thể còn kéo dài nhiều ngày. Tôi cũng mời vị sĩ quan thâm niên nhất lên đài chỉ huy để bàn tính những vấn đề thiết yếu cho việc hợp tác giữ Hải Quân và TQLC khi họ quá giang trên tàu. Tôi vui mừng và phấn chấn vô cùng vì sĩ quan đó lại chính là một người bạn khá thân của tôi nhưng đã cách biệt lâu ngày. Nhờ đó việc điều hành cuộc đón binh sĩ lên tàu khả quan hơn. Cuộc đón quân lên tàu hoàn tất hồi 6:45 giờ chiều (28/3/75) khi đơn vị chót lên tàu. Tôi hối hả rời mũi Isabelle cùng với Hộ Tống Hạm HQ-230 và hai Tuần duyên hạm PGM, bằng vận tốc tối đa. Khi đã ra giữa Vịnh Hàn (7:30 giờ chiều, 28/ 3/ 75) tôi liên lạc với Bộ Tư Lệnh Vùng 1 Zuyên Hải.
– Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải, đây HQ-802. Trân trọng báo cáo: Ðã hoàn tất công tác đón Lữ Ðoàn 258 TQLC. Xin hoàn trả Hộ Tống Hạm HQ-230 và 2 Tuần Duyên Hạm PGM về phương vị cũ.
– HQ-802, Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải nhận rõ. Chờ lệnh.
Hai mươi phút sau Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải gởi đến cho tôi thêm một mệnh lệnh mới, thứ mệnh lệnh mà chỉ có các ngài sĩ quan tham mưu đã ngự quá lâu trong các phòng lạnh của các Bộ Tư Lệnh mới đủ khả năng nghiên cứu ra, thứ mệnh lệnh chổng chơ ban hành lấy được, chẳng thèm đếm xỉa gì đến khả năng của các đơn vị tác chiến…
– HQ-802 vào lình bình trong Vịnh Hàn để nhận thêm binh sĩ và dân từ trong bờ chuyển ra.
– Thỉnh cầu tái xét lệnh vừa rồi. HQ-802 đã chật ních: Một Lữ Ðoàn trừ TQLC (thiếu một vài đơn vị cơ hữu), hơn 1000 binh sĩ thất lạc đơn vị không có cấp chỉ huy, và gần 2000 dân thuộc đủ mọi thành phần. Tình trạng hỗn loạn có thể xảy ra như tại bãi Thuận An nếu số tạp binh (thất lạc đơn vị hoặc tự bỏ ngũ) quá đông. Hơn nữa HQ-802 đã phát hiện và bắt giữ hai đặc công địch với nhiều bánh chất nổ khi đón nhận thành phần tạp binh lên tàu tại Chu Lai…
– HQ-802 di chuyển ra khơi, lình bình, chờ lệnh.
– HQ-802 nhận rõ, thẩm quyền.
Ðây là mệnh lệnh cuối cùng tôi nhận được từ Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải vì khoảng 10:20 giờ (đêm 28/3/75) Ðịch pháo nhiều đợt hỏa tiễn vào Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải, làm tê liệt hệ thống truyền tin. Lúc đó tôi chỉ thấy hai trực thăng bay lên. Một chiếc bay về phía Ðà Nẵng, và chiếc kia bay về hướng đỉnh núi Sơn Chà. Tôi dẫn HQ-802 ra khơi và không ngừng gọi Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải, nhưng Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải vẫn tuyệt vô âm tín. Trong khi đó từng hạm đội ghe thuyền và chiến đĩnh từ phía trong vịnh tỏa ra dày đặc mặt biển.
Khoảng 12:00 khuya, tôi gặp đoàn chiến đĩnh của Hải Ðội 1 Zuyên Phòng ở ngoài khơi Mũi Sơn Chà. Tôi liên lạc với Chỉ huy trưởng Hải Ðội. Ông cho tôi biết Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải bị trúng nhiều hỏa tiễn. Dân và quân chết thê thảm, la liệt. Trung Tâm Hành Quân và khu truyền tin bị trúng đạn rất nặng. Tôi hỏi ông về phương vị của Tư lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải. Ông trả lời không biết. Ông nói, khi còn ở trong bến ông đã cố liên lạc với Trung Tâm Hành Quân để xin chỉ thị, nhưng vô hiệu. Vì thế, ông đẵ quyết định “tự do vận chuyển”, dẫn toàn bộ Hải Ðội của ông ra khơi. Ông cũng cho tôi biết Chỉ huy trưởng Liên Ðoàn Ðặc Nhiệm Chu Lai có cùng quyết định như ông; nghĩa là, các ghe thuyền của Liên Ðoàn cũng đã “tự do vận chuyển” ra khơi. Khi tôi đang đàm thoại với Chỉ huy trưởng Hải Ðội 1 Zuyên Phòng, một chiến đĩnh khác cũng nhập vào hệ thống truyền tin.
– Trình thẩm quyền, thẩm quyền số 1 cần gặp thẩm quyền.
Lời mào đầu đó đưa đến cho tôi một tia hy vọng, rằng đây có lẽ là Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải. Nhưng đó là một hy vọng hụt. Tiếng nói đến từ chiến đĩnh đó không phải là giọng nói Miền Nam của Phó Ðề Ðốc Hồ Văn Kỳ Thoại, mà là một giọng Huế đặc sệt. Giọng nói đó rất quen thuộc với tôi. Ðó là giọng nói của cựu Tư Lệnh Lực Lượng Ðặc Nhiệm 214, Hải Quân Ðại tá Vương Hữu Thiều.
– Nghe “toa” nói chuyện với T., “moa” nhận ra liền. Toa bỏ ông già P. rồi hả? –
Dạ. Tôi rời Lực Lượng Ðặc Nhiện 212 tháng hai năm ngoái. Ông M. rủ tôi đi Trường Sa với ổng. Xin mời Commandant lên tàu tôi.
– Trên đó còn chỗ không?
– Commandant dùng phòng của tôi.
– Ðâu được ! Magister Post Deum (Hạm trưởng chỉ ngồi dưới có Thượng Ðế thôi). Toa không nhớ hồi đó (1960) moa dạy các toa như rứa sao.
– Thưa thày, học trò vẫn còn nhớ. Nhưng xin mời thày lên tàu, rồi tính mấy chuyện đó sau.
Tôi xuống sân chính chiến hạm đón Ðại Tá Thiều lên HQ-802, rồi mời ông lên phòng của tôi, nhưng ông từ chối. Ông nhất quyết ở lại trong phòng Hạm phó còn bỏ trống… Tôi long trọng trình lên ông:
– Commandant là Sĩ Quan Thâm Niên Hiện Diện.
– Toa cứ thi hành nhiệm vụ như thường lệ. Moa ngán nhận lệnh và ra lệnh lắm rồi.
– Cám ơn Commandant.
– Moa rất cảm kích khi thấy, đến giờ này, các toa vẫn còn biết-anh-biết-em…
Tôi lên đài chỉ huy. Vì hệ thống chỉ huy hành quân của Hải Quân tại Ðà Nẵng bị bế tắc, tôi phải thảo công điện gởi về Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển để báo cáo sơ qua về tình hình tại Ðà Nẵng, dựa vào những tin tức do Chỉ huy trưởng Hải Ðội 1 Zuyên Phòng cung cấp.
Trân trọng báo cáo Stop Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải trúng pháo nặng Stop Trung Tâm Hành Quân và Trung Tâm Truyền Tin đều bị trúng đạn Stop Ðã hoàn toàn mất liên lạc truyền tin với Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải Stop Hệ thống chỉ huy hành quân của Hải quân tại Vùng 1 Zuyên Hải bị gián đoạn Stop Tất cả các đơn vị đang trong tình trạng tự do vận chuyển Stop Tất cả các đơn vị Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải đã “tự do vận chuyển” rời Ðà Nẵng Stop Ðang trên đường xuôi Nam Stop Vị trí hiện tại Stop Ðông Nam bán đảo Sơn Chà Stop Các chiến hạm Hải Ðội 1 tuần tiễu 15 hải lý ngoài khơi Vịnh Hàn Stop Các chiến hạm Hải Ðội 2 tiếp tục đón TQLC tại bãi Non Nước Stop Không rõ phương vị các chiến hạm Hải Ðội 3 Stop HQ-802 đã hoàn tất công tác đón Lữ Ðoàn 258 TQLC Stop Không xác định được phương vị của Tư Lệnh TQLC Stop Giới chức này có mặt tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải khi địch pháo kích Stop HQ-802 chật ních binh sĩ và dân quá Stop Trân trọng đề nghị Stop Chuyển qua tần số của Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương Stop HQ-802 chờ lệnh Stop Zứt Stop
Sau khi gởi xong bức công điện bằng phương tiện viễn ấn tự. Vì hệ thống truyền tin hành quân của Quân Ðoàn I và của Hải Quân đã trở nên nhiễu loạn và bị địch xâm nhập. HQ-802 phải chuyển qua hệ thống truyền tin của Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương để báo cáo sơ lược các diễn biến như trên. Khi nhận được báo cáo của tôi, Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương chỉ thị cho HQ-802 trực chỉ về vùng tập trung chiến hạm tại Cù Lao Chàm.
Khi vừa qua khỏi Bán Ðảo Sơn Chà, một nhân viên Phòng Hành Quân lên đài chỉ huy báo cáo:
– Thưa Hạm trưởng, Thẩm Quyền Quân Ðoàn I và Không Quân kêu cứu trên tần số giải tỏa.
– Chỉnh máy vào tần số giải tỏa dùm tôi.
Ngay khi máy truyền tin vừa được điều chỉnh vào tần số giải, loa khuếch đại tức thời phát ra những lời kêu cứu cấp thiết như những tín hiệu S.O.S (Save Our Souls).
– Hải Quân, đây Không Quân… Hải Quân ơi, cứu Không Quân với…
– Không Quân, đây Hải Quân. Yêu cầu bạn chờ tôi…
– Hải Quân, đây thẩm quyền Quân Ðoàn… Hải Quân, đây thẩm quyền Quân Ðoàn… Khẩn tiếp cứu Thẩm quyền Quân Ðoàn.
– Thẩm Quyền Quân Ðoàn, đây Hải Quân. Thỉnh cầu thẩm quyền chờ…
Tôi ra lệnh cho nhân viên tắt máy và trở về hệ thống truyền tin của Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội Tiền Phương để báo cáo và thỉnh ý về việc có nên hay không nên mạo hiểm vào cứu hai nhóm tự xưng là Không Quân và thẩm quyền Quân Ðoàn. Thẩm quyền Hạm Ðội cho tôi được toàn quyền quyết định và gợi ý, rằng HQ-802 nên dùng phương pháp kiểm chứng trong đặc lệnh truyền tin. Tôi ngồi lặng thinh và suy nghĩ. Kiểm chứng ư? Tài liệu truyền tin chắc chắn là đã lọt vào tay địch. Mọi kiểm chứng sẽ đều vô hiệu… Sau cùng tôi đã quyết định… Tôi cho mời Sĩ Quan Trưởng ban tác-chiến-đổ-bộ lên đài chỉ huy.
– Thưa Hạm trưởng.
– Ông hãy nghe kỹ những đối thoại trong máy truyền tin.
Tôi cho máy truyền tin vào tần số giải tỏa. Ðiệp khúc yêu cầu tiếp cứu lại ngân lên rền rỉ.
– Không Quân, đây Hải Quân. Bạn sẵn sàng đối chứng với tôi đây. Bạn hãy cho biết cấp bậc và hai chữ đầu tên của Không Ðoàn Trưởng Không Ðoàn 63.
– Delta Tango Papa Hotel (Ðại Tá Phước)
– Không Quân, đây Hải Quân. Bạn đốt lên một đuốc lửa cho tôi biết chỗ đứng của bạn…
– Thẩm Quyền Quân Ðoàn, đây Hải Quân. Chỗ đứng của thẩm quyền có đèn xanh đỏ đang chớp tắt gần sát mặt nước…
– Hải Quân, đây thẩm quyền Quân Ðoàn. Trăm phần trăm. Trăm phần trăm…
– Thẩm quyền di chuyển thẳng xuống bãi cát bên dưới và chờ cá nhỏ đến đón thẩm quyền. Xin tạm zứt.
– Không Quân, đây Hải Quân. Ðã nhìn thấy bạn. Bạn tắt đuốc ngay. Di chuyển khoảng 500 thước về phía Bắc, bạn sẽ thấy đèn chớp tắt của chiếc trực thăng đậu trên sườn núi. Khi gặp trực thăng, di chuyển thẳng xuống bãi cát ngay bên dưới. Bạn sẽ gặp thẩm quyền Quân Ðoàn tại đó. Dấu hiệu nhận bạn với cá nhỏ là ánh đèn bin quẹt đi quẹt lại năm lần, và lập lại tín hiệu đó nhiều lần. Bạn liên lạc với thẩm quyền Quân Ðoàn để báo là bạn sẽ đến điểm đứng của thẩm quyền đặng tránh ngộ nhận.
– Không Quân nhận rõ. Tôi khởi hành ngay.
– Sẽ gặp lại bạn trong vòng 1 giờ.
– Hải Quân, Không Quân. Ðây thẩm quyền Quân Ðoàn. Nhận rõ trăm phần trăm.
– Thẩm quyền Quân Ðoàn. Ðây Hải Quân. Xin tạm zứt.
Tôi quay lại bàn thêm chi tiết của công tác tiếp cứu quân bạn với Sĩ Quan Trưởng ban tác-chiến-đổ-bộ.
– Ông nắm vững tình hình chưa?
– Tôi đã hiểu rõ tình hình, Hạm trưởng.
– Ông Cho hạ 2 LCVP (tiểu đĩnh). Trang bị cho mỗi LCVP 5 nhân viên: 1 cơ khí, 1 vận chuyển, 2 trọng pháo, 1 Hạ sĩ quan. Vũ khí cá nhân, 1 máy truyền tin chỉnh theo tần số giải toả, 20 phao cấp cứu cho mỗi LCVP. Ông chỉ huy toàn thể.
– Nhận rõ, Hạm trưởng.
– Ông nhìn kỹ vào hải đồ này: Ðây là bãi đón quân bạn. Sẽ có khoảng từ 20 đến 30 người. Từ cấp tướng trở xuống. Hai LCVP chạy theo tôi đến điểm này rồi tôi ngừng lại. Ông tiếp tục dẫn 2 LCVP chạy thẳng vào bờ theo hàng dọc, cách nhau khoảng 50 thước. Trong bờ sẽ ra hiệu bằng đèn bin quẹt qua lại 5 lần rồi ngừng. Nhịp hiệu đó sẽ lập lại hoài cho đến khi hai bên gặp nhau. Gần đến bờ phải cho nhân viên vào nhiệm sở tác chiến cẩn thận. Khi rời khỏi bãi, phải rút ra từng con cá một để yểm trợ cho nhau. Ðừng vào sát quá vì sẽ rất khó lùi ra khi có thêm người leo lên LCVP.
– Nhận rõ, Hạm Trưởng.
Trong khi chúng tôi thực hiện công tác tiếp cứu, một Tuần Duyên Ðĩnh WPB (có thể là một Tuần Duyên Hạm PGM, tôi không nhớ rõ chi tiết này) đến xin cặp HQ-802. Thuyền trưởng/ Hạm trưởng báo cáo với tôi một tin mới.
– Trình thẩm quyền, tôi nghe thấy Ðề Ðốc Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Zuyên Hải gọi Hải Quân đến đón ông. Tôi sợ ông đã bị VC bắt giữ và âm mưu gài bẫy cho tôi vào cứu đặng cướp tàu, rồi dùng tàu rượt theo tấn công bất thình lình đoàn tàu của Hải Quân mình. Tôi thấy các chiến hạm, chiếc nào cũng chật cứng lính với dân, không còn khả năng tác chiến. Vì vậy, tôi không lên tiếng đáp lại.
– Tại sao ông có tần số của Ðề Ðốc Thoại?
– Hệ thống truyền tin bị xâm nhập, các đơn vị chuyển qua các tần số khác, nên tôi không liên lạc được với ai cả. Vô tuyến của tôi lần dò bậy bạ và tình cờ bắt được tần số của ổng.
– Ông thi hành cho tôi công tác sau đây: Sau khi địch pháo kích, Ðề Ðốc Thoại có lẽ không ra kịp trực thăng. Trong lúc hối hả phi công đã bỏ ông lại. Sau đó có lẽ ông phải men theo bờ biển phía sau Bộ Tư Lệnh để đi lần ra ngoài này. Bây giờ ông ráng men theo bờ biển từ đây vào đến bãi Tiên Sa. Thỉnh thoảng chớp đèn quang hiệu một cái để ông nhận ra quang hiệu mình không. Ông sẽ hiểu là ta đang kiếm ổng. Ổng sẽ liên lạc và cho biết chỗ đứng. Khi đã biết được chỗ đứng của ổng, ông ráng vào sát để ổng bơi ra. Từ đây vào đến Tiên Sa đáy biển khá sâu, ông có thể vào sát bờ đến 50 yards. Làm xong công tác tại đây, tôi sẽ tiếp tay với ông. Ráng lên!
Chiếc Tuần Duyên Ðĩnh tách ra và tiến vào trong Vịnh Hàn. Khi nó đã khuất sau Mũi Sơn Chà, tôi chợt nhận ra là tôi đã phạm một lỗi lầm lớn: Tôi đã quên không cho vị Thuyền trưởng Tuần Duyên Ðĩnh tần số tôi đang xử dụng… Trong khi ra chỉ thị cho ông, tôi đã hỏi ông về tần số của Ðề Ðốc Thoại, nhưng ông nói ông không nhớ và hứa sê chuyển tần số đó cho HQ-802 khi về lại chiến đĩnh… Vì vậy tôi đã mất liên lạc với chiếc Tuần Duyên Ðĩnh từ đó. Tôi chỉ thị cho Vô tuyến của tôi rà mò tần số của Ðề Ðốc Thoại nhưng không kết quả.
Công tác tiếp cứu hai toán Quân Ðoàn và Không Quân hoàn tất vào khoảng 3:00 giờ sáng ngày 29/3/1975. Số Quân nhân được tiếp cứu là 21, trong đó có Thiếu Tướng Nguyễn Duy Hinh, Tư Lệnh Sư Ðoàn 3 Bộ Binh.
Tôi dẫn HQ-802 ngược trở lại Vịnh Hàn. Khoảng 4:00 giờ, một Tuần Duyên Ðĩnh đi ngược chiều, vượt qua HQ-802 chớp đèn quang hiệu, rồi lướt ra khơi. Tôi nghĩ Thuyền trưởng đã đón được Tư Lệnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải, nên đổi hướng HQ-802 ra biển và rượt theo…
Trời sáng rõ dần. Bình minh hừng lên ở hướng Ðông. Ánh sáng ban mai rực hồng, tỏa xuống mặt biển loang loáng, biểu hiệu của một ngày nắng gắt. HQ-802 lầm lũi trườn đi giữa trăm, ngàn ghe thuyền và chiến đĩnh chuyên chở khẳm người. Nỗi xúc động rần rật truyền lan kháp cơ thể tôi, rồi biến thành một niềm nuối tiếc bâng khuâng. Tôi khởi đầu hải nghiệp trong Hải Quân Việt Nam ngày 10 tháng 1, 1963, tại Vịnh Hàn, trên Trợ Chiến Hạm Nỏ Thần, HQ-225. Chiếc Nỏ Thần bây giờ đã ngủ yên trong giòng nước đục sông Năm Căn. Hôm nay, ngày 29 tháng 3, 1975, hải nghiệp của tôi cũng kết thúc tại Vịnh Hàn, trên Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long, HQ-802. Số phận của HQ-802 rồi sẽ ra sao?
Linh hồn những chiến hạm tôi yêu mến lần lượt lướt bay trong tâm trí tôi. Tuần Duyên Hạm Hòn Trọc, HQ-618, xông xáo nhận chìm tàu địch tại Mũi Sa Kỳ. Giang Pháo Hạm Tầm Sét, HQ-328, dù đã mang thương tích đẫm máu vẫn xông lên uy dũng nơi hải-lý 84, giòng Tiền Giang. Hộ tống Hạm Vân Ðồn, HQ-06, con cá nược rêm mình mệt mỏi, còn ráng sức ngược xuôi trên giòng Cửu Long cho đến khi qụy ngã. Con Ngựa Biển HQ-07, Hộ Tống Hạm Ðống Ða, đo đường vạn dặm Biển Ðông để bảo vệ Trường Sa. Và Con Trâu Nước HQ-802 này, trong mấy ngày qua đã phải bấm bụng dự vào cuộc tháo chạy nhục nhã…
Cù Lao Chàm. Chào mi. Mình hẳn không còn duyên tái ngộ… Tôi gặp lại Hải Ðội 1 Zuyên Phòng ngoài khơi phía Tây-Nam Cù Lao Chàm, đội hình lệch lạc. Tôi rà tần số với ý định mời Chỉ huy trưởng Hải Ðội, HQ Tr/Tá T., và Chỉ Huy Trưởng Liên Ðoàn Ðặc Nhiệm Chu Lai, HQ Tr/Tá V., lên HQ-802. Nhưng tôi bỏ ý định đó vì biết rằng cả hai ông sẽ từ chối. Các ông còn trách nhiệm với thuộc cấp của mình. Tôi tự trách mình sao đã xuẩn ngốc đến độ để tình đồng khóa lên trên tinh thần trách nhiệm và danh dự…
Tám giờ (8:00 giờ) sáng ngày 29/3/75 một Duyên tốc đĩnh ra hiệu xin cặp vào HQ-802. Trực giác cho tôi biết đó chính là chiếc chiến đĩnh tối hôm qua, và Ðề Ðốc Thọai đang có mặt trên đó. Tôi ngừng tàu lại và xuống sân chính để đón ông lên Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long.
Ngoài Ðề Ðốc Thoại và bộ tham mưu của ông, trong số những vị vừa nhập hạm còn có Thiếu Tướng Bùi Thế Lân và một số sĩ quan khác. Tôi mời Ðề Ðốc Thoại, Thiếu Tướng Lân vào phòng ăn sĩ quan và trình bày sơ lược tình thế từ đêm qua đến lúc này cho hai ông.
Tôi cũng gọi nhân viên tiếp vụ lo bữa ăn cho hai ông. Sau đó Ðề Ðốc Thoại và bộ tham mưu của ông xử dụng Phòng Hành Quân của HQ-802 để lập lại hệ thống chỉ huy với các đơn vị trực thuộc kể cả các chiến hạm hiện có mặt trong vùng. Tôi chào ông và lên đài chỉ huy.
Lên tới đài chỉ huy, tôi liên lạc với Tư Lệnh Hạm Ðội và báo cáo: Ðề Ðốc Thoại cùng Tư Lệnh TQLC vừa lên HQ-802 và ông Thoại đang liên lạc với Bộ Tư Lệnh Hành Quân Hành Quân Biển. HQ-802 tiếp tục hành trình về Nam.
Nửa khuya 29/3/75 (khoảng 11:00), HQ-802 nhận được lệnh chuyển Phó Ðề Ðốc Thoại sang HQ-3 tại Qui Nhơn. Tôi trình ngay lệnh này lên Ðề Ðốc Thoại để ông tùy nghi…
Sáng hôm sau (30/3/75, khoảng 7:50 giờ) HQ-802 ngừng lại ngoài khơi Qui Nhơn để Phó Ðề Ðốc Thoại và Thiếu Tướng Nguyễn Duy Hinh sang HQ-3. Tôi tiễn hai ông tại hạm kiều với nghi thức đơn giản.
Tôi đứng tại hạm kiều chờ cho chiếc tiểu đĩnh chở qúy vị tướng-lãnh đi khá xa rồi mới trở về đài chỉ huy. Lúc đó Thiếu Tướng Lân cùng một số sĩ quan TQLC và Bộ Binh đang có mặt tại đài chỉ huy. Tôi chào ông. Ông bảo cận vệ của ông rót mời tôi một ly cà phê sữa nóng.
– Thiếu Tướng Hinh nói ông có nhiều kinh nghiệm.
– Túng thế thì phải biến báo thôi, thưa Thiếu Tướng.
– Ông Trung úy trên tàu nhỏ cũng nói ông đã bày vẽ chi tiết để chiếc tàu nhỏ đi tìm ông Thoại. Không có các ông, chắc ông Thoại và anh em chúng tôi có lẽ còn bị kẹt trên bờ núi Sơn Chà.
– Vâng. Ông Trung úy đó đến vấn kế khi chúng tôi đang chuẩn bị đón Thiếu Tướng Hinh và các ông Không Quân. Không còn cách nào khác, nên tôi phải động viên tinh thần ông ta…
Như có linh tính xui khiến, tôi bỏ ngang câu chuyện đang nói và quay mặt về phía sau lưng. Tôi nhìn thấy Trung sĩ y-tá của HQ-802 đang đứng đó, ngập ngừng như có chuyện gì đó muốn nói.
– Có chuyện gì không, ông H.?
– Thưa Hạm Trưởng, có một bà mới sanh con trên tàu.
Câu nói đó làm tất cả mọi người có mặt phá lên cười. Mỗi người bàn góp vào một câu về biến cố bất ngờ đó, khiến đài chỉ huy HQ-802 sinh động hẳn lên.
– Ông mời Sĩ Quan Văn Phòng lên đây.
– Dạ. Có tôi, Hạm trưởng.
– Văn phòng làm giấy khai sanh cho đứa trẻ. Ông biết thủ tục rồi chứ gì? Mẫu giấy khai sinh như các giấy khai sinh ông đã thường thấy. Niêm hiệu là Việt Nam Cộng Hòa, Bộ Nội Vụ, Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long. Ủy Viên Hộ Tịch là tôi. Ðóng dấu của chiến hạm. Làm sẵn phiếu gởi để chuyển các chứng từ cho Tòa Hành Chánh Quận Nhứt, Ðô Thành Sàigòn. Nhưng trước khi gởi, phải liên lạc với Phòng 1, Bộ Tư Lệnh Hải Quân để biết rõ thêm các thủ tục hành chánh…
– Hải quân các ông phải trách nhiệm cả những thứ lỉnh kỉnh đó nữa cơ à?
– Vâng. Theo công pháp, mỗi chiến hạm là một phần lãnh thổ quốc gia. Hạm trưởng là đại diện chính phủ có nhiều quyền, kể cả quyền tài phán. Trong trường hợp sanh đẻ này, hạm trưởng đóng vai trò Chủ Tịch Hội Ðồng Xã kiêm Ủy Viên Hộ Tịch…
– Thưa Hạm trưởng, Hạm trưởng đặt tên cho cháu.
– Ông phải hỏi bà mẹ nó chớ…
Tất cả lại phá lên cười và những lời bàn góp lại sôi nổi. Dường như tất cả đã tạm quên những biến cố bi thảm của những ngày vừa qua… Máy truyền tin cũng lên tiếng.
– HQ-802, Ðây Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển. Khẩn khởi hành về Cam Ranh. Trả binh sĩ, dân di tản, và TQLC lên bờ. Sau khi quân và dân đã lên bờ hết, trở lại Qui Nhơn nhận lệnh của Tư Lệnh Hải Quân Vùng 2 Zuyên Hải. Báo cáo vị trí mỗi đầu giờ về Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển và Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 2 Zuyên Hải.
– HQ-802 nhận hành.
Câu chuyện về đứa trẻ mới sanh trên chiến hạm được quên đi mau chóng vì HQ-802 lại phải hối hả thi hành một công tác hành quân khẩn mới.
Tôi cho định điểm khởi hành và dẫn HQ-802 vào hải đạo, chếch hướng về phía Nam Ðảo Poulo Gambir (Cù Lao Xanh). Vì cẩn trọng tôi không dùng hải đạo gần bờ, quen thuộc. Sau vụ tan hàng trên đường số 7, tôi ngại rằng đoạn đường Quốc lộ 1 từ Tuy Hòa đến Ðèo Rù Rì đã nằm trong tay địch; nghĩa là địch đã đặt pháo lớn trên các sườn núi sát bờ biển để tấn công các chiến hạm qua lại trên biển nếu các chiến hạm dùng các hải đạo gần bờ.
HQ-802 hiện chở quá nhiều binh sĩ và dân trên tàu; do đó khả năng tác chiến đã bị giảm thiểu, không thể tự vệ hoặc phản công hữu hiệu. Nếu bị trọng pháo địch tấn công, mức tổn thất sẽ lớn không thể lường được…
Vì phải dùng hải đạo xa bờ, hải trình Qui Nhơn-Cam Ranh trở nên dài hơn, nên mãi đến 2:00 giờ sáng ngày 30/3/75, HQ-802 mới về tới Vịnh Cam Ranh. Sương mù dày đặc khiến cho việc hải hành trong vịnh trở nên khó khăn. Các đèn trên cầu tàu của Trung Tâm Huấn Luyện Cam Ranh cũng không còn bóng nào sáng để có thể dùng làm chuẩn giúp hạm trưởng dẫn chiến hạm vào cặp cầu. Binh sĩ và dân di tản ngập tràn trên sân chính cũng là một ưu tư cho hạm trưởng vì việc chạy dây và trái độn cũng thật khó khăn. Trên cầu tàu cũng không có người bắt và kéo hộ giây mồi.
Những trở ngại đó làm cho một việc dễ dàng như đưa tàu vào cầu trở nên một gánh nặng. Phải dò dẫm hơn nửa giờ tôi mới làm xong vận chuyển cặp cầu. Sương mù lạnh buốt, nhưng chiếc áo tôi đang mặc trên người ướt đẫm mồ hôi.
Thiếu Tướng Lân và TQLC rời tàu đầu tiên, tiếp đến là binh sĩ lạc đơn vị và dân tị nạn. Có nhiều người trì trệ để ở lại tàu vì tưởng HQ-802 sẽ về Sàigòn sáng ngày mai. Tôi phải cho thủy thủ đoàn phao tin là HQ-802 phải trở lại Ðà Nẵng để đón thêm lính và dân. Nghe tin chiến hạm sẽ trở lại Ðà Nẵng những binh sĩ và dân di tản ù-lì mới chịu rời tàu. Thế ra Ðà Nẵng đã biến thành một ngục a-tỳ khủng khiếp đến nỗi người ta phải rụng rời, hoảng vía khi nghe đến tên Ðà Nẵng…
Sân tàu, sau khi binh sĩ và dân quá giang đã xuống hết, ngập ngụa những rác rưởi, nhớp nhúa như bãi rác nằm bên hông chợ Cầu Ông Lãnh Sàigòn. Thủy thủ đoàn phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới xịt rửa xong.
Tám giờ sáng (8:00 giờ) ngày 30/3/75, Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long, HQ-802, tách bến, rời vịnh Cam Ranh, mang theo một dư vị đắng chát, hậu quả tồi tệ của những quyết định bất trí của vị nguyên soái bất tài.
Khi đang hải hành băng ngang Hòn Dung, dân chài địa phương gọi là Hòn Yến vì đó là nơi rất đông chim yến tụ về làm tổ, HQ-802 nhận được phản lệnh của Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển, hủy bỏ lệnh đi Qui Nhơn để trở lại Cam Ranh đón Sư Ðoàn TQLC về Vũng Tàu. Thêm một lần nữa tôi cảm thấy chán ngán về sư bất nhất, thiển cận, của thượng cấp, nhất là trong tình thế khẩn trương, dầu sôi, lửa bỏng hiện tại. Một phút, một giờ, đều có thể quyết định sự thành-bại của cuộc chiến, sự mất-còn của Miền Nam. Viễn tượng bại trận làm tôi phẫn khích…
HQ-802 về đến Cam Ranh hồi 2:00 giờ chiều (30/ 3/75) và được lệnh cặp cầu Bộ Tư Lệnh Vùng 2 Zuyên Hải. Gió Ðông-Nam. Cầu tàu được đặt trong một hồ nước hẹp mang hình dáng một chiếc phễu, hai bên là núi đá. Hai dãy núi đá ép dần lại với nhau, tạo thành một lối thoát ra biển gọi là Cửa Nhỏ để đối lại với đường dẫn vào vịnh rộng lớn hơn nằm ở phía Nam, được gọi là Cửa Lớn.
Vào mùa này, gió Ðông Nam lọt vào chiếc phễu và trườn đi rất mạnh, thổi thẳng góc vào cầu tầu. Ðể cặp cầu hạm trưởng có hai chọn lựa: Cặp trên gió hoặc cặp dưới gió. Cặp trên gió dễ dàng hơn, nhưng sẽ rất vất vả khi rời cầu, nhất là khi có hàng sư đoàn binh sĩ ngổn ngang trên sân chính. Cặp dưới gió khó khăn hơn và cũng rất mệt khi tách bến vì dễ bị gió đẩy vào ghềnh đá. Tôi cân nhắc những yếu tố đó khá lâu trước khi chọn vào cầu tàu, trên gió.
Binh sĩ bắt đầu nhập hạm lúc 3:00 giờ chiều. Sau khi đơn vị chót TQLC lên tàu, hàng ngàn thân nhân và bạn hữu của các quân nhân Hải Quân sỏ tại cũng ồ ạt kéo xuống cầu tàu, tạo nên cảnh tranh lấn hỗn loạn để dành nhau lên tàu.
Ðến lúc này, chứng kiến cảnh tượng đó, tôi mới thực sư thâm cảm được niềm lo âu và nỗi khổ tâm của các thuyền trưởng Quân vận đĩnh LCU tại bãi Thuận An, của Hạm trưởng HQ-402 và HQ-403 tại bãi Tiên Sa, Ðà Nẵng, của Hạm trưởng HQ-505 và HQ-404 tại bãi và cầu tàu Chu Lai. Tôi cũng nhận ra rằng chính những đám đông hỗn loạn này là những nguyên do đưa đến sự tan hàng bi thảm trên đường số 7, tại bãi Thuận An, tại Ðà Nẵng và Chu Lai.
Họ là những sợi giây vô hình đã trói chặt tay binh sĩ đến không còn khả năng chiến đấu. Nhưng không ai có thể trách cứ được những biển người thống khổ đó vì họ cũng ham muốn sự sống, họ cũng yêu chuộng nền Cộng Hòa và đời sống tự-do như bất cứ người nào. Ðáng dè bửu là những người hữu trách tài hèn, không đủ trí-mưu để tiên liệu, để nhận ra những nguyên do đó ngõ hầu tìm ra phương cách trị liệu trước. Càng đáng kết tội hơn là nhóm đồ tể phản quốc, vào thời điểm đó, đang nắm quyền chính tại Miền Bắc…
Sáu giờ (6:00 giờ) chiều (30/3/75), cầu tàu trở lại trạng thái bình thường. Trên cầu chỉ còn loáng thoáng một số nhỏ quân nhân Hải Quân. Con tàu nặng hơn, chìm sâu hơn do sức nặng của mấy ngàn người quá giang, và gió Ðông-Nam cũng tăng thêm tốc độ, làm cho vận chuyển rời cầu tàu khó khăn gấp bội.
Những quy tắc vận chuyển bình thường không giúp tôi đưa được tàu ra khỏi bến. Mực nước không đủ sâu cho máy và tay lái đáp ứng hữu hiệu. Gió mạnh tiếp tục ép sát HQ-802 vào thành tàu. Ðầu óc tôi căng thẳng. Tôi đành phải quyền biến, đành phải dùng đến những biện pháp vận chuyển ngoài sách vở…
Tôi ra lệnh cho các sân tháo và kéo hết các dây cột về tàu, ra lệnh cho phòng lái kìm chặt góc lái vào số không, ra lệnh cho hầm máy vào số lùi nhẹ rồi tăng dần đến lùi hết tốc độ. Mặt nước sau lái tàu dẫy đạp dữ dội. Thân tàu rung chuyển và bắt đầu đáp ứng theo lệnh. Tàu nhích dần ra, và lái tàu từ từ lên gió. Tôi ra lệnh giảm bớt tốc độ máy dần dần và cho tay lái hết góc độ về hướng gió để mũi tàu chuyển sang bên trái. Khi mũi tàu vừa ra khỏi trụ cầu cuối cùng, tôi cho gọi cả hai tiểu đĩnh LCVP tới, áp vào mũi tàu và đẩy hết tốc lực.
HQ-802 tiếp tục lùi sang kè đá phía đối diện. Tôi khẩn cấp cho gài hai máy vào số tiến, để máy tả ở tốc độ 2 và tăng máy hữu lên tốc độ tối đa. Hai tiểu đĩnh LCVP tiếp tục đẩy. Mũi tàu nhích dần lên gió… Tôi cho máy tả ngừng, máy hữu xuống tốc độ 3, và giữ nguyên tình trạng đó cho đến khi HQ-802 nằm song song với hai vách núi.
Sau đó tôi cho trả tay lái về số không, và chuyển cả hai máy vào tốc độ 2 và lái HQ-802 ra giữa vịnh lớn để trục hai tiểu đĩnh LCVP lên tàu. Sự căng thẳng tột độ khi vận chuyển làm tôi mệt nhoài. Tôi rời ghế Hạm trưởng, chập choạng đi tới bàn hải đồ và gục xuống. Tôi nghe mơ hồ như có ai đó lên tiếng.
– Gọi Bác sĩ…
Và tiếng gọi ngọt ngào, nhõng nhẽo của con gái tôi.
– Bố… Bô..ố!
Tôi tỉnh dậy sau mũi thuốc. Ông Bác sĩ khuyên tôi nên xuống phòng nghỉ ngơi. Tôi ngỏ lời cám ơn ông nhưng từ chối vì còn phải dẫn lộ HQ-802 ra khỏi Vịnh Cam Ranh. Tôi trở lại ghế Hạm Trưởng. Nhân viên tiếp vụ mang lên cho tôi một ly sữa ấm. Tôi uống hết ly sữa và hồi phục dần dần.
Tám giờ tối (8:00 giờ) ngày 30/3/75, HQ-802 ra khỏi Vịnh Cam Ranh để không bao giờ trở lại nữa. Giã từ Cam Ranh.
Ðể tăng sự an toàn cho mấy ngàn người trên tàu, tôi chọn hải trình xa tắp ngoài khơi để dẫn HQ-802 về Vũng Tàu, về bến cũ, nơi mà chúng tôi đã chia tay hơn 40 ngày trước đây. Mười hai giờ khuya (12:00 giờ), điểm giao thời giữa hai ngày 30/3/75 và 31/3/75. Tôi đến bàn hải đồ, kiểm soát vị trí chiến hạm và viết công điện báo cáo vị trí cho Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển, Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 2 và Vùng 3 Zuyên Hải.
Một cơn gió lạnh thổi tạt qua đài chỉ huy làm tôi run lẩy bẩy. Tôi cảm thấy trời đất quay đảo và tôi qụy xuống. Một nhân viên đương phiên nhào tới đỡ lấy tôi và một người nào đó ra lệnh vội vã.
– Ðưa ổng xuống phòng ngay.
Anh em dìu tôi rời đài chỉ huy.. Một người thoa dầu xanh lên hai bên thái dương và vòng quanh cổ tôi… Họ đặt tôi lên giường. Ông Bác sĩ trẻ chích cho tôi thêm một mũi thuốc khỏe và một mũi thuốc an thần (?). Tôi ngủ thiếp đi.
Vào một thời điểm nào đó trong đêm, sĩ quan đương phiên lay tôi dậy. Tôi chống tay ngồi dậy không muốn nổi vì tác dụng của mũi thuốc an thần, nhưng vẫn ráng nâng người tôi lên bằng cả hai tay chống xuống mặt giường.
– Thưa Hạm trưởng, có một Ðại tá Hải Quân lên đài chỉ huy, ra lệnh cho tôi đổi lộ trình. Tôi thưa lại là tôi không được phép làm sái với tiêu lệnh hành quân và tiêu lệnh hải hành của Hạm trưởng. Ông ra lệnh cho tôi mời Hạm Trưởng lên đài chỉ huy.
– Có phải là ông Ðại Tá lên tàu mình ở Mủi Sơn Chà không?
– Không phải, Thưa Hạm Trưởng.
– Ông này gầy ốm, nhỏ con.
– Ông giữ nguyên hải trình tôi đã vẽ và thi hành đúng các tiêu lệnh của tôi. Trình với ổng: Ðại Tá Vương Hữu Thiều đang là Sĩ Quan Thâm Niên Hiện Diện trên HQ-802…
Nói chưa đứt ý tôi lại ngã sập xuống mặt giường và chìm dần vào giấc ngủ mệt nhọc…
Vì bận rộn với công việc, nhất là vì những xúc động tâm lý gây nên bởi cuộc rút quân thất bại tại Ðà Nẵng và những diễn biến quân sự bất lợi kế tiếp, tôi quên bẵng hẳn câu chuyện lạm quyền (sĩ quan thâm niên hiện diện) nhỏ nhoi này. Nhưng hơn một tuần lễ sau, Tư Lệnh Hạm Ðội cho tôi biết ông Hải Quân Ðại Tá gầy ốm, nhỏ con đó là ai.
– Me-sừ TBP, Tham Mưu Phó Nhân Viên, đề nghị cất chức “toa”.
– Thưa Commandant, vì lý do gì?
– Xừ-lủy buộc “toa” là biếng nhác, ngủ tỉnh bơ khi chiến hạm hải hành trong vùng nguy hiểm, và coi thường Sĩ Quan Thâm Niên Hiện Diện.
– Hoàn toàn láo khoét! Tôi không hề biết ông ta lên tàu tôi hồi nào và tại đâu. Tôi cũng không hề gặp ông ta lần nào trên tàu tôi. Trên suốt hải trình từ Ðà Nẵng về đến Vũng Tàu, Ðề Ðốc Thoại và Ðại Tá Vương Hữu Thiều kế tiếp nhau trong chúc vụ Sĩ Quan Thâm Niên Hiện Diện trên HQ-802.
– “Moa” đã cự xừ-lủy dữ dội rồi.
– Tôi có mặt 24/24 tại dài chỉ huy suốt hơn một tuần lễ, vừa đích thân chỉ huy hành quân vừa điều khiển hải hành. Trên chặng chót Cam Ranh-Vũng Tàu, tôi ngã qụy hai lần trên đài chỉ huy. Bác sĩ TQLC (?) ra lệnh cho anh em đưa tôi xuống phòng và điều trị cho tôi. Ông ta cũng chích cho tôi một mũi thuốc an thần để tôi dỗ giấc ngủ…
– “Moa” đã cho xừ-lủy biết những cực nhọc, những hy sinh đáng phục của các Hạm trưởng và thủy thủ đoàn các chiến hạm Hạm Ðội tại Ðà Nẵng… “Toa” yên tâm.”Moa” lúc nào cũng đứng bên cạnh các “toa”.
– Sao lại có thứ tiểu nhân ti tiện như xừ-lủy trong hàng ngũ sĩ quan Hải Quân. Xừ-lủy đã ở trong Hải Quân lâu năm, tất phải biết rằng một Hạm Trưởng bị hạ tầng, sẽ phải mang nỗi nhục đó suốt đời chớ! Tôi sẽ ăn thua đủ với xừ-lủy.
– …
HQ-802 về tới Vũng Tàu hồi 4:20 chiều ngày 31/3/75, và, theo lệnh của Tư Lệnh Hải Quân Vùng 3 Zuyên Hải, chiến hạm vào cặp cầu Alaska để trả Sư Ðoàn TQLC và dân tị nạn lên bờ.
Tám giờ sáng (8:00 giờ) ngày 01/4/75, Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long, HQ-802, rời cầu Alaska, ra neo tại bãi trước Vũng Tàu, chấm dứt chuyến viễn du, đầu tiên và cũng là cuối cùng, suốt chiều dài bờ biển Việt Nam Cộng Hòa, một chuyến đi để làm chứng nhân bất đắc dĩ và đau khổ của những cuộc hành quân triệt thoái thủy bộ hỗn loạn, đầy bi thảm, hiệu báo ngày sụp đổ gần kề của Việt Nam Tự Do.
Nhiệm vụ của Cơ Xưởng Hạm Vĩnh Long, HQ-802, trong cuộc chiến 1960-1975 sắp mãn, và bây giờ nó nằm tại đây, chờ chuyến hải hành chót trên Biển Ðông.
Vũ Quốc Công
Share Lại Người Lính Già TQLC

 

No comments:

Post a Comment